Nhớ

Có lúc cũng nhớ cái cảm giác ngồi sau vô lăng, nhất là lúc phóng trên đường cao tốc, căng chân ga đạp cho đến đúng 100km/h mới nhả; nhớ cả những lần leo dốc Cun, rồi được đứng từ trên cao mà ngắm xuống thị xã Hòa Bình mờ sương.

Nhớ cái hoang dại của một rockshow. Rượu, mồ hôi, hét.

Nhớ cái đêm nằm trên xe khách, đắp chăn, nghe nhạc, nhìn qua của sổ thấy đường phố Quảng Châu dần trôi qua trước mắt. Chìm vào giấc ngủ nhẹ như một cơn mơ.

Nhớ buổi hoàng hôn ở làng trẻ Việt Trì, lạnh run cầm cập, bên cạnh là tiếng đàn của Magalie đang ca lên những bản tình ca Pháp.

Có những khoảnh khắc không thể quên được.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *