Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Đang đọc sách thấy một đoạn vô cùng tâm đắc
Thượng hoàng Thánh Tông dụ bảo và ngài buông một tiếng thở dài. Đoạn nhà vua quay ra hỏi Hưng Đạo: – Sống cạnh anh hàng xóm khổng lồ vừa gian hiểm ác độc, vừa lăm le thôn tính ta bất cứ lúc nào, nước ta vừa nhỏ bé vừa ít người, trong ba năm phải đương đầu với hai cuộc chiến tranh lớn tưởng không còn gì khắc nghiệt hơn, tàn bạo hơn. Ước sao nước ta là một con thuyền, nhất định ta sẽ dời đi nơi khác chứ không làm hàng xóm với lũ bất hảo.
Hưng Đạo đưa tay lên siết lại chiếc khăn màu tía biếc ở trên đầu cho chặt lại, bởi tóc ông dài phải dùng loại khăn này mới bao gọn được. Quốc công chậm rãi:
– Tâu, thượng hoàng vì thương dân và căm ghét giặc nên nói vậy. Chứ thực ra “Nam quốc sơn hà Nam đế cư – Tiệt nhiên định phận tại thiên thư“. Trời đã phân định bờ cõi như thế, sao ta còn phải tính chuyện dời đi đâu nữa. Mà chẳng việc gì ta phải đi đâu. Tâu, nước lớn chưa hẳn là nước mạnh, nước nhỏ chưa hẳn là nước yếu.
…
Hoàng Quốc Hải. 2011. Huyết chiến Bạch Đằng. Nhà Xuất bản Phụ nữ. Tr 235 – 236.